Tác giả Vũ Thị Khánh Hội, Lớp 10S3 - Trường THPT Duy Tân , TP.Tuy Hoà, Phú Yên.
Đạt giải nhất trong tháng 3/2011.
Hãy tưởng tựơng xem vào một buổi sáng tươi đẹp bạn muốn thức dậy tập những động tác thể dục, vươn vai một cái, hút sâu không khí trong lành . Rồi sau bữa ăn sáng ấm áp bạn tự bước đến trường như bao bạn khác. Trong những bài giảng thật hay của cô giáo bạn đứng trên phát biểu và nhận được những lời khen của cô.
Ba tiếng trống trường ra chơi đã đến bạn được nô đùa với bạn bè , được lên căn tin ăn một hũ kem mát lạnh và sảng khoái. Sau giờ về nhà bạn được hoà vào lòng mẹ , cùng phụ giúp những công việc nhà, có lẻ đó là những công việc thật đơn giản với những người bình thường nhưng dường như lại thất khó với cậu học giỏi này, anh “Lưu Ngọc Đỏ “ là học sinh giỏi nhất lớp 12S3 là một lớp đứng đầu khối 12 của trường. Trong suốt 3 năm học tại trường , anh là một trong những tấm gương sáng của trường. Em được chia sẻ từ anh “Mỗi khi đứng dậy cái chân tôi như một vật cản, dường như cái khớp của anh đã ngừng hoạt động . Đó là những lời chia sẻ thật chân thành mà xúc động , vừa nói hai hàng nước mắt em cứ cay cay , cảm giác lẫn lộn khó tả. Có lẻ cũng vì những điều ấy mà anh Đỏ đã hình thành tính tự giác từ nhỏ anh quyết tâm học hành, bỏ qua phó mặc đôi chân , anh đứng lên bằng những nghị lực của riêng mình. Gia đình anh cũng rất hoàn cảnh , sinh ra không được may mắn như bao bạn khác, anh khó đi từ thuở nhỏ, nên chẳng thể giúp mẹ trong công việc đồng áng, chỉ phụ giúp phần nào những công việc ở nhà. Thương mẹ, thương những giọt nước mắt, thương những giọt mồ hôi mẹ đã đổ xuống vì nuôi anh mà anh đã vươn lên học tập như muốn nói với tất cả mọi người rằng : anh có thể đứng dậy nhưng bằng một cách khác, nó không phải từ đôi chân tật nguyền mà “ từ trái tim con người “ biết mình không hạnh phúc như nhiều người nhưng anh Đỏ luôn biến những con số, những dòng văn hay thành hạnh phúc cho riêng mình. Anh học giỏi rất nhiều môn, dường như là đều hết, điều đó được thể hiện qua kết quả của các kì thi và các kỳ kiểm tra thật xuất sắc. Còn nhớ như in buổi chào cờ hôm ấy, vào một buổi sáng thứ hai đẹp trời và hôm ấy cũng rất đẹp với cậu học trò này, anh đã đạt thành tích đợt thi tập trung lần 2 , anh đạt thành tích cao nhất trường với với điểm trung bình 9,3, toán 10, Lý 9, Hoá 8,5, Anh 10, Văn 8, Sinh 9. Thầy Hiệu Trưởng còn tuyên dương , nêu cao hơn tấm gương sáng trong học tập, nêu cao tinh thần tự giác và ý chí vượt bậc của cậu học trò này. Không chỉ là học sinh giỏi các năm, đợt thi học sinh giỏi tỉnh vừa qua anh đạt giải 3 môn sinh. Nhà trường còn kỳ vọng anh sẽ đậu thủ khoa tốt nghiệp và đậu vào các trường đại học có tiếng . Có lẻ để đạt được thành tích ấy là biết bao công sức , sự nổ lực nhất là với anh cậu học giỏi mà nghèo này.
Hy vọng lớn lao của nhà trường đang đặt lên vai cậu học trò khó đi, nhớ lại những lời chia sẻ của thầy cô giáo về anh lòng tôi lại xao xuyến , bồi hồi , tôi còn nhớ cô Luynh dạy văn nói :”Lắm lúc gọi dậy phát biểu anh chỉ ngồi mà không đứng, rồi chuyện cái lớp đặc biệt ba năm học ở tầng trệt cũng vì lý do này “.
Những ngọn đèn cứ sáng trong đêm, một bóng người vẫn cứ miệt mài đèn sách cũng chỉ vì một ngày thành công mai sau. Thật sự tôi , chính tôi cũng phải khâm phục sự tài giỏi của anh Đỏ . Khâm phục vì đôi chân đau của mình, anh đã không phó mặc số phận biết vươn lên tất cả . Có lẻ dù con đường anh đi không suôn sẻ bằng luôn đứng lên bằng ý chí và nghị lực của riêng mình . Điều đó khiến anh vượt qua mọi rào cản cùa cuộc sống và quan trọng là anh vượt lên chính bản thân mình.
Ước mơ được đi bằng đôi chân đã dần nở nụ cười trên môi,với sự rèn luyện kiên trì tập từng bước đi anh đã dần đi được trên đôi chân của mình và động lực khiến anh vượt lên tất cả mọi thứ , đó chính là bóng dáng người mẹ tần tảo nuôi anh sớm chiều. Không chỉ là một người trò giỏi , một người con ngoan , anh còn là người bạn tốt . Anh luôn giúp đỡ những bạn học yếu, chia sẻ kinh nghiệm và biết quan tâm đến bạn bè , đến công việc của lớp.
Ứớc mơ của cậu học trò 12 “đã trở thành sự thật, ước mơ nhỏ nhoi mà to lớn . Qua anh Lưu Ngọc Đỏ như muốn nói với mọi người rằng “ hãy biết trân trọng những gì tạo hoá đã ban cho . Hãy biết vượt lên mọi rào cản để biến nỗi đau thương thành niềm vui chiến thắng. Quyết tâm như lời bác dặn “ tàn mà không phế”. Anh Lưu ngọc Đỏ đã làm được điều dường như khó có ai làm được . Chúc anh sẽ đi tiếp thành công phía trước , vượt qua cánh cửa đại học để cánh chim hy vọng đưa anh đi thật xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét